Phong cách nghệ thuật Taylor_Swift

Phong cách âm nhạc

Taylor Swift biểu diễn tại Reputation Stadium Tour vào tháng 5 năm 2018.

Âm nhạc của Taylor hòa trộn các yếu tố nhạc pop, pop rockđồng quê.[186] Cô tự nhận mình là một nghệ sĩ đồng quê cho đến khi phát hành 1989 (2014), được cô mô tả là một "album mang kết cấu giai điệu pop".[187] Rolling Stone cho rằng Taylor "có thể được chơi trên trạm phát thanh đồng quê, nhưng cô ấy là một trong những ngôi sao nhạc rock thực thụ hiếm hoi hiện nay".[188] The New York Times nhận thấy "Âm nhạc của Taylor không mấy liên quan đến dòng nhạc đồng quê—một vài tiếng gảy banjo, một đôi ủng cao bồi trên sân khấu cùng tiếng đàn guitar du dương—nhưng có chút gì đó khác biệt trong sự rạng rỡ của cô ấy, đôi chút mỏng manh mang nét khác biệt so với Nashville."[189] The New Yorker tin rằng cô "sáng tác những bài hát tường thuật với giai điệu trong trẻo và cường điệu hóa".[190]

Sophie Schillaci từ The Hollywood Reporter miêu tả giọng hát của Taylor "ngọt ngào, nhưng mềm mại".[191] Trong phòng thu, Los Angeles Times chỉ ra giọng điệu mang tính "quyết định" của Taylor nằm ở "câu hát ảm đạm như một tiếng thở dài mãn nguyện hay vút cao một cách bất ngờ, giúp cô giữ sự nữ tính đáng yêu trong không gian thân mật".[192] Rolling Stone, trong bài đánh giá Speak Now, có ghi nhận: "Giọng hát của Taylor đủ chân thật để cho thấy sự lão luyện của cô trong vai trò ca sĩ; cô hạ thấp giọng ở những đoạn quan trọng, trong tâm trạng của một cô gái e ấp đang cố gắng nắm lấy uy quyền."[193] Trong một bài đánh giá khác, The Village Voice cho rằng cách phân nhịp trước đây của Taylor "nhạt nhẽo và lộn xộn, nhưng mọi thứ đã thay đổi. [Giọng hát] Taylor nghe có vẻ gượng gạo và mỏng manh, thường đi lạc vào một cao độ có thể khiến một vài người nghe nổi đóa; nhưng cô đã học được cách làm cho từ ngữ khi hát nghe một cách chuẩn xác".[194] Giọng hát trực tiếp của Taylor được đánh giá là "ổn" nhưng không bằng nhiều đồng nghiệp của cô.[191] Một số nhà phê bình vào năm 2009 mô tả giọng Taylor "nhàm chán, mỏng manh và đôi khi yếu ớt như một con ngựa mới sinh".[195][196] Tuy vậy, Taylor lại nhận nhiều lời khen ngợi vì không sử dụng Auto-Tune để khắc phục cao độ khi trình diễn.[197][198]

Trong một cuộc phỏng vấn với The New Yorker, Taylor mô tả bản thân chủ yếu là một nhạc sĩ: "Tôi viết bài hát, giọng hát của tôi chỉ là cách để truyền đạt chúng".[21][199] Borchetta thừa nhận vào năm 2010 rằng Taylor "không phải là nghệ sĩ có kĩ thuật tốt nhất" nhưng mô tả cô là "người đại diện tốt nhất mà chúng tôi có được".[200] Giọng hát của Taylor đôi lúc khiến cô lo lắng và phải cố gắng cải thiện rất nhiều.[201] Một báo cáo vào năm 2010 cho biết Taylor vẫn tiếp tục học thanh nhạc.[202][203] Cô nói rằng mình chỉ cảm thấy lo lắng khi trình diễn "nếu như tôi không chắc khán giả nghĩ gì về mình, như trong một đêm trao giải chẳng hạn".[204]

Ảnh hưởng

Shania Twain (trái) và Stevie Nicks (phải) ảnh hưởng đến Swift

Một trong những kỷ niệm âm nhạc sơ khai nhất của Taylor là lắng nghe bà ngoại Marjorie Finlay hát tại nhà thờ.[2]:1 Lúc nhỏ, Taylor yêu thích các bài hát nhạc phim Disney: "Bố mẹ tôi để ý rằng, mỗi khi quên mất lời, tôi lại nghĩ ra nhiều câu của riêng mình."[205] Mẹ của Taylor là người truyền đạt "niềm yêu thích đến việc sáng tác và kể chuyện"[206] và tạo dựng sự tự tin cho cô, thường giúp cô chuẩn bị trong những buổi thuyết trình ở lớp lúc còn nhỏ.[207] Cô nuôi dưỡng niềm yêu thích âm nhạc đồng quê[208] cùng "những nữ nghệ sĩ đồng quê vĩ đại của thập niên 90;... Shania, Faith, the Dixie Chicks".[209][210] Twain là nguồn ảnh hưởng lớn nhất đến cô, cả ở cương vị ca sĩ lẫn nhạc sĩ.[211] Hill là hình mẫu trong tuổi thơ của cô: "Mọi thứ cô ấy phát biểu, thực hiện, ăn mặc, tôi đều cố bắt chước chúng."[212] Taylor tôn trọng thái độ khiêu khích và khả năng tự chơi nhạc cụ của Dixie Chicks.[213] "Cowboy Take Me Away" của nhóm là bài hát đầu tiên Taylor học chơi trên guitar.[214]

Taylor còn tiếp cận đến nhiều ngôi sao đồng quê gạo cội, bao gồm Patsy Cline, Loretta Lynn,[12] Dolly PartonTammy Wynette.[12] Cô tin rằng Parton là "một ví dụ hoàn hảo cho tất cả nữ nhạc sĩ".[215] Những nghệ sĩ alt-country như Ryan Adams,[216] Patty Griffin,[217]Lori McKenna cũng gây ảnh hưởng tới Taylor.[218] Trước độ tuổi thiếu niên, cô còn yêu thích các nghệ sĩ bubblegum pop như HansonBritney Spears, người mà cô "tôn kính một cách trung thành".[219][220] Ở trường trung học, Taylor nghe những ban nhạc rock như Dashboard Confessional,[221] Fall Out Boy,[222]Jimmy Eat World.[223] Cô cũng là người hâm mộ của những ca sĩ tự sáng tác đương đại như Michelle Branch,[223] Alanis Morissette,[224] Ashlee Simpson,[225] Fefe Dobson[223]Justin Timberlake;[226] cùng những nghệ sĩ thập niên 1960 như The Shirelles, Doris TroyThe Beach Boys.[227]

Taylor liệt kê Paul McCartney, Bruce Springsteen, Emmylou Harris, Kris Kristofferson và Carly Simon là hình mẫu cho sự nghiệp âm nhạc của mình: "Họ biết nắm bắt cơ hội nhưng vẫn luôn là chính mình trong suốt sự nghiệp."[21][228] McCartney, ở cương vị đơn ca lẫn trong ban nhạc The Beatles, khiến Taylor cảm thấy "muốn hiểu được trái tim và trí óc của ông [...] Bất kể một nhạc sĩ nào cũng mơ ước có một di sản như thế."[229] Cô yêu mến Springsteen vì ông "vẫn theo đà xu hướng âm nhạc sau một khoảng thời gian dài".[230] Cô còn mong muốn giống như Harris khi chín chắn hơn[231] và cho rằng Kristofferson "tỏa sáng trong vai trò sáng tác".[232] Cô trân trọng khả năng "sáng tác và [sự] chân thật" của Simon, "Cô ấy nổi tiếng là một người nhạy cảm nhưng cũng rất mạnh mẽ".[233] Album phòng thu thứ năm của Taylor, 1989 lấy cảm hứng từ nhiều nghệ sĩ pop thập niên 1980 mà cô yêu thích, như Annie Lennox, Phil Collins và "Madonna thời kỳ Like a Prayer".[234]

Sáng tác

Taylor dùng những trải nghiệm đời thực làm cảm hứng cho tác phẩm của mình,[235] nơi cô thường đề cập đến "những mối tình đơn phương vô danh thời trung học" và người nổi tiếng.[236] Cô cũng nhiều lần nhắc đến những người tình cũ một cách gièm pha.[237] The Village Voice bình luận về sáng tác của cô, "tuy không phải lời thú tội, nhưng vô cùng kịch tính."[238] Dù vậy, New York tin rằng sự săm soi của giới truyền thông, muốn cô "tận dụng đời tư cho âm nhạc... là phân biệt giới tính, khi nhiều nam đồng nghiệp khác không bị bắt bẻ bởi những điều tương tự".[239] Chính Taylor cũng thừa nhận rằng không phải bài hát nào cũng là chuyện có thật mà đôi khi dựa trên quan sát trong cuộc sống để sáng tác.[240] Ngoài những manh mối trên bìa ghi chú, Taylor cố gắng không nhắc đến chủ đề bài hát một cách trực tiếp, "vì đây là những người có thật. Bạn phải cố gắng truyền đạt suy nghĩ của mình một cách tế nhị mà không dẫm đạp người khác".[241]

"Khi một người phụ nữ viết về cảm nhận của bản thân, nhưng lại bị cho là một cô bạn gái rùng rợn, điên rồ, tuyệt vọng, cầu xin bạn để được kết hôn và có con với cô ta, tôi nghĩ điều đó bôi nhọ những gì cần phải được tôn trọng – một người phụ nữ kể về cảm xúc của mình theo một cách tự nhiên – rồi xuyên tạc, biến nó thành một điều gì đó, mà đôi khi rất phân biệt giới tính."

— Swift đáp trả trước sự chỉ trích về tác phẩm của mình[242]

The Guardian khen ngợi những sáng tác tuổi thiếu niên "với một kiểu tiếc nuối, một nỗi nhớ mang màu sắc sepia" trong hai album đầu tiên của Taylor.[190] New York nhận thấy nhiều ca–nhạc sĩ đã thực hiện những bản thu tuyệt vời lúc còn thiếu niên, nhưng "chưa một ai tạo những bản thu tuyệt vời một cách công khai về lứa tuổi thiếu niên của họ." Tạp chí còn so sánh tác phẩm của cô với Janis Ian.[243] Trong Fearless, Taylor sử dụng hình ảnh cổ tích và khám phá sự trái ngược "giữa những câu chuyện cổ tích và thực tế của tình yêu".[244] Các album sau này của cô chứa đựng nhiều mối quan hệ trưởng thành hơn.[228] Ngoài tình yêu và sự lãng mạn, các bài hát của Taylor cũng bàn luận về mối quan hệ giữa bố mẹ-con cái, tình bạn,[245][246] mối bất hòa, danh vọng và tham vọng sự nghiệp.[206] Taylor thường đưa vào "một cụm từ bất cần kể về những điều to tát và lớn lao không liên quan đến bài hát, nhằm nhấn mạnh hoặc phá vỡ lối tường thuật chính".[247]

Rolling Stone mô tả cô là "một nhạc sĩ uyên bác cùng tài năng nhạy bén với cấu trúc lời chính-điệp khúc-chuyển tiếp cuối bài".[248] Theo The Village Voice, cô thường xuyên đảo chiều quan điểm ở đoạn thứ ba của mỗi bài hát.[247] Xét về mặt hình ảnh, sự lặp lại thể hiện rõ trong sáng tác của Taylor. The Guardian mỉa mai rằng "cô dành quá nhiều thời gian để hôn dưới mưa, tới nỗi mọi người không hiểu tại sao cô vẫn chưa bị cóng chân".[190] Slant Magazine nói thêm, "để ghi nhận Taylor, cô đã khai phá một mô-típ trữ tình mới trong [album thứ tư của mình]".[249] Trong lúc đánh giá các sáng tác của Taylor "gần như đồng nhất một cách tích cực", The New Yorker cho biết cô thường được mô tả như là "một nhạc sĩ có tay nghề nhiều hơn là một người có tầm nhìn kiểu Dylanesque".[21]

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Taylor_Swift http://159.54.226.237/08_issues/080413/080413taylo... http://www.ariacharts.com.au/news/2017/taylor-swif... http://www.ariacharts.com.au/news/2017/taylor-swif... http://www.dailytelegraph.com.au/kylie-leads-mega-... http://www.fox.com.au/shows/fifi-and-jules/video/t... http://www.news.com.au/entertainment/music/music-v... http://www.news.com.au/entertainment/music/taylor-... http://www.qantasnewsroom.com.au/media-releases/qa... http://www.theaustralian.com.au/arts/swift-rise-of... //nla.gov.au/anbd.aut-an57237488